Monday, December 13, 2021

YÊU THƯƠNG CHẲNG BẰNG NÓI LÊN NỖI LÒNG TA!!!

Ba năm một mối tình lầm đường lỡ bước, 

Mười năm cho niềm vui tuổi trẻ, 

Cả đời để gìn giữ thứ đã đánh mất, 

Anh quen ai, đó là tìm hiểu, 

Anh quan tâm ai, đó là gia đình, 

Anh trân trọng ai, đó là duyên nợ tiền kiếp, 

Em hay bảo, 

Nếu anh thương em, hãy trân trọng bản thân trước, 

Rồi trân trọng tiếp những cô gái ấy, 

Nhưng phải biết những cô ta luôn luôn đòi thêm khi anh vô điều kiện, nên anh phải học cách từ chối những thứ anh biết chắc sẽ hại đến em sau này, 

Như người tốt chỉ bị lợi dụng là nhiều thôi,

Anh cho những kẻ ấy cơ hội để làm phiền anh, thì lúc ấy anh chưa đủ tin và hiểu em, 

Dù gì đi chăng nữa, việc đụng chạm cố ý, anh chẳng thể tránh được, rồi anh cho đó là bình thường, và để quá nhiều người hưởng điều đó, đến khi gặp em anh cũng thấy bình thường, và vô tình tổn thương em!!! 😍🤔😘

Chỉ một lúc nào đó anh biết tình yêu là gì, nghĩ lại hành vi của mình, anh có thấy tội lỗi với em không!!!? 

Bởi cái cơ hội vui đùa để tạm thời quên em, anh đã chẳng còn nghĩ gì cho em nữa, 

Không từ chối, cũng chẳng nhớ gì đến em, 

Bởi anh hận em, chứ không hận kẻ lừa lọc anh hay sao!!? 

Dù sao cả đời anh thực sự bên em, kẻ ấy sẽ chẳng có cớ làm gì được nữa, nhưng đời ta còn dài, chúng sẽ măm me nhiều lúc nữa, anh hãy càng cẩn thận càng tốt, đó là cho em!!! Anh hãy nhớ, em không tốt nếu anh quá tốt với kẻ khác, dù là nghĩa tình đồng chí, cũng đừng dùng chung vợ mình!! 

Nhưng anh buồn mà lỡ làng mất cơ hội hiểu em, em mới đáng buồn, 

Giờ đây sau khi em nói ra tất cả, chắc em phải buồn hơn anh nhiều, vì rõ em chẳng có lỗi gì với đời này, nếu anh thấy em có lỗi thì đùng đụng chạm em, để người đụng chạm em sau này sẽ không có cách nghĩ giống như anh với bạn anh nói về em trước đây!!! 

Nếu giờ phút này anh nói anh hiểu em rồi, cũng có bằng chứng để xem lại cả rồi, kết nối được hết thảy rồi, 

Bây giờ là nhiệm vụ của em với gia đình mà em có lỗi nhất, nếu em là đứa trẻ lanh lợi hiểu biết em sẽ làm gì cho họ đây!!? 

Em vẫn giữ được sự bình tĩnh nhất, để phân biệt ai mới là gia đình thật của mình, và em cần anh, cần anh chăm sóc cha mình thật tốt, 

Đó chính là thứ mà anh có thể đền bù cho em, và em sẽ dành hết thời gian của mình cho mỗi anh, 

Hi vọng hiểu lầm sẽ kết thúc, 

Anh phải biết không có anh em phải đề phòng cẩn trọng, mới giữ mình được, 

Còn nếu có ai cũng vui đùa một cách thái quá, thì mới đáng sợ chứ,

Mà anh tin em không, nếu em nói rằng, em hiểu vì sao trong anh có câu hỏi, tại sao em nhận ra anh mà vẫn làm ngơ!!?

Anh muốn đặc biệt hơn nếu em nhận ra anh rồi, rồi anh lại kiểu phong cách cool ngầu của anh là vậy, đó là anh, nếu em thích anh quá, anh lại sợ!!! 

Tại sao với người khác là dễ dàng!! Còn ta thì không bao giờ cho bản thân mình dễ bao giờ phải không anh!!!? Dù đó vốn đã là tính cách ăn sâu từ thuở nào, nhất định ta sẽ tìm thấy nhau, nhưng bằng nhiều khía cạnh cuộc đời, 

Nó cũng giống những kẻ khiến anh hư hỏng chẳng phải em, mà là do anh muốn đón nhận những kẻ ấy vào cuộc đời, rồi lại khao khát gặp lại em để trở lại làm chính mình!!! 

Lần này nếu chọn sai, có lẽ em không cần nữa, mà thôi ở một mình lành, 

Vậy nên đã chọn đúng rồi, cớ sao lại chọn thêm để lẩn quẩn chẳng biết ai ra ai nữa!!! 

Chúng đòi anh phải bị đối xử như kẻ trước, còn em đối xử với anh luôn đặc biệt hơn người khác gì, bởi anh chỉ có một, còn chúng là cả tá người một lừa lọc, tình cảm những cô gái trẻ non nớt, sinh ra là gái nhà lành, nhưng kết thúc lại là gái đúng đường!!! 

Cũng bởi họ không chọn được một người chung thủy và thủy chung cho cả quãng đường đời dài dẵng phía trước, nên mới thành ra oái ăm như vậy!!! 

Vậy nên lúc nào tìm được anh rồi, em cũng thản nhiên dành cho anh nhiều thời gian nhất, mà không kẻ nào hiểu nổi, tình yêu lại dễ thế!!!? 

Không cần cua nhau, không cần đi chơi, cũng không cần gọi điện suốt ngày, mà em vẫn chịu nổi sao!!? 

Chúng luôn bảo với anh rằng, làm gì có ai như thế, hoặc sẽ bảo với em rằng, thanh xuân của phụ nữ chỉ ngắn ngủi mà thôi, sao không chọn kẻ khác để sung sướng hơn, 

Chẳng phải chính chúng khiến ta từng như thế mà mất niềm tin ở nhau sao!!? 

Mèo vẫn hoàn mèo, 

Còn Rồng Phượng ai đã thấy bao giờ thật ngoài đời đâu!!? 

Bởi gần nhau, sẽ muốn ôm hôn rồi đi đến chuyện khác như người bình thường, còn ta muốn biết giới hạn của nhau, để không nghĩ đến ngoại tình gì nữa, đến với nhau chẳng phải do trời định, là cha mẹ đó, nhưng lại đúng ý trời lại càng yên bề mà yêu, 

Giờ đây ta đang chứng minh khả năng, thiên duyên tiền định, không ai dám gỡ bỏ hay khuyên nhưng lời khuyên chẳng có ý nghĩa gì với ta nữa, bởi ta không nghe lời thì họ chán lắm, 

Họ hãy nói nhìn hạnh phúc của ta, họ cũng khao khát có hạnh phúc giống như vậy, nhưng chắc chắn nếu họ phá hạnh phúc của ta, thì động lực ấy cũng mất đi ngay, họ nên hiểu điều đó!!! 

Phụ nữ đã hư còn hư hơn đàn ông, 

Và chẳng còn đường quay đầu, 

Em đã quá liều lĩnh với bước đi khiến cả hai đều đau khổ, nhưng lúc ấy em lại nhẹ bẫng như không, hiểu được cái cảm giác với người chẳng biết gì, yêu một cách ngu muội, và biết là sẽ chẳng thay đổi được căn bệnh hay là thay đổi gia đình trở nên hạnh phúc hơn, thứ mà em ghét nhất là gia tài cũng được đem ra để kẻ ấy bàn tán, vậy anh nghĩ xem, em muốn biết anh có hạnh phúc không là sai sao!!!? 

Nay những kẻ ấy biết rằng em đã biết hết chúng, nhưng anh không tin đâu, bởi em đã không còn xứng với anh nữa, em ngang hàng chúng rồi mà khinh thường chúng ta,

Nhưng càng ngày thấy ta càng hạnh phúc, chúng bắt đầu nghi ngờ chính chúng, mà ngông cuồng trong các mối quan hệ hại người, và giờ phút này chúng mới mất hết tất cả, không bao giờ chúng bằng và hơn em được nữa, 

Chúng đánh đổi để được anh, nhưng những kẻ sở khanh lại làm chúng lại tin tưởng hơn nhiều, kẻ cắp gặp kẻ cắp, lừa nhau mà lại không biết, chúng quá non kém rồi!!! 

Giờ đây, anh tự so sánh, anh vẫn thấy chẳng ai được như em, giờ anh mới thuộc về em thật sự, vì sao em lại cứ đẩy nó đi, 

Em vừa tức giận chửi anh, nhưng nhớ về những kẻ đã hại mình, thì chỉ có anh mới bảo vệ được em mà thôi!!! 

Điều khiển hay là nhắc nhở, em đều nằm lòng về gia đình mình theo cách riêng, nên chẳng nào có bằng chứng nào khác, khi chúng đang tước đi quyền sống của một con người, mà lại la làng là người đó biết hết để hại chúng!!! 

Chúng bắt đầu nghi ngờ anh và nghi ngờ lẫn nhau, và thứ chúng khao khát giờ phút này, là nếu chúng được đẹp, chúng sẽ không gì hết nữa, và chúng đã toại nguyện, chúng quên thời gian duy trì cái đẹp đó, nên nhanh chóng xấu lại, và tức điên lên!!! Chúng nghĩ sẽ lại đổ lên đầu em sao!!!? 

Chúng quá ngu muội rồi!!! 

Trước nay chúng không biết là chính em là người đã muốn cho chúng lợi ích này, để ta tu tập, dưỡng thân, mà không bị chúng làm phiền, 

Giờ đây em nghĩ anh đủ hiểu vì sao chúng ta phải sống như thế vì mối thù năm xưa nếu không giải được, thì ta mãi mãi là thiên đàng và địa ngục, chẳng thể gặp lại nhau mà hòa hợp được bao giờ!!! 

Giờ phút này chúng tự hỏi đời chúng sẽ dễ dàng như năm xưa nếu chúng tốt chứ, 

Ta cười, đời chúng đang tàn khốc lắm sao, thấy chúng vẫn bình tĩnh khoe hạnh phúc lắm mà, thấy có gì đau khổ như lời ta nói đâu!!!

Chúng lại gào lên, lời ta nói mới đúng, à thì lời ta nói mới đúng thật rồi, ta sẽ là chúng, chúng sẽ là ta, chúng thích làm thần tiên, ta thích làm con người để thần tiên giúp đỡ, thần tiên mà không giúp thì ra hỏi trời, vì sao chưa giúp, nhưng thần tiên mà làm trái đạo lí, thì trời không dung đất không tha dù chỉ một lần, 

Bởi làm thần tiên là không bao giờ được sai, lấy gì mà ta phải tha thứ, trời phạt, không phải ta!!! Thần tiên khác thấy bất công báo trời, bởi giúp ta thật, chứ chẳng phải ta!!! 

Bởi ta thuận ý trời hướng thiện ta thắng!!! 

Chứ trời không thương mà giúp, ta thắng trên cung trăng sao!!!? 

Ta yêu chàng vì chàng chính là người muôn đời muôn kiếp, cô độc, hay có gia đình ta đều gắn kết bằng một cách nào đó, mà đây chính là thử thách cuối cùng, giống mà như không giống, 

Đời những kẻ ấy đã định rồi, trăm năm kẻ ấy vẫn ác, nên chẳng ai cứu được chúng nữa, 

Thử thách ta tiếp tục, trên đường đời, ta sẽ giúp người xứng đáng, cũng như tự giúp chính mình, cùng người nông dân trồng lúa để hiểu thêm về hạt lúa mà dạy cho các con sau này biết quý trọng hạt gạo, chứ chưa cần bắt trẻ học thuộc bài học và làm văn mà chính thầy cô cũng không thật sự biết đó là gì, dù là cơm là món là ai cũng từng ăn qua rồi!!! Nhưng sự vất vả nào ai thấu cho chăng!!? 

Hãy cùng học trò mình làm văn trong giờ kiểm tra, để thấy sự vất vả của trẻ, ra đề vừa sức, chứ chẳng phải người lớn đã trải qua việc học khó khăn, giờ chỉ việc chơi, kẻ cắp cáo già bắt kẻ cắp non tay rất dễ, nhưng để tạo động lực học lại là một việc vô cùng quan trọng của nghề giáo!!!! 

Thầy cô nên làm gì, đâu thể làm bài giống y như trẻ được, còn đâu là tôn nghiêm phải không!!!? 

Văn hay chữ tốt, luyện tập ôn tập là cần, dạy nhiều rồi hãy giải trí tóm tắt lại bài giảng mình, hoặc nghĩ xem nên dạy lần sau sao cho dễ hiểu nhất, 

Đó chỉ là ví dụ, đời người việc học là việc vĩnh cửu, dừng lại chính là chết rồi, 

Vậy mà đáng buồn cho lớp trẻ mới, chưa làm cha mẹ đã dấn thân vào nơi xô bồ cô độc, ta chẳng biết nói sao cho vừa, mà khiến những kẻ đó hiểu ra mà dừng lại việc mất lòng tin cuộc sống, 

Muốn nổi tiếng phải lạ, muốn sống ý nghĩa phải quan sát rất nhiều!!!

Vậy nên từ nay đến chết cũng nhanh như quãng thời gian vừa qua ta dành cho nhau, nhưng nghĩ còn ngàn đời ngàn kiếp để sống, ta nhất định sẽ luôn chọn những điều tốt nhất cho ta, cho con cháu, và khi ta chết đi ta sẽ dạy chúng từ trong bụng mẹ, từ tấm bé đừng bao giờ quên ta, mà yêu thương gia đình mình và biết thờ phụng để chính bản thân là người được nhờ được phước chứ chẳng lại là ai khác hưởng dùm bao giờ!!!! 






TÁI SINH, TA CHÍNH LÀ GIA ĐÌNH MÃI MÃI!!! 

Trẻ con luôn là thiên tài, cho đến khi chẳng có động lực học, chẳng biết chọn bạn mà chơi, để hiểu chơi là học mà học là chơi!!! 

Đến khi mồ côi mới rơi nước mắt, như kẻ giàu chẳng biết giàu để nỗ lực cho xứng tầm gia đình, nghèo có giỏi cách mấy cũng do luyện tập mà ra, cha mẹ dở ta phải giỏi, cha mẹ giỏi ta càng phải xuất sắc họ mới an lòng để con mình tự lập, nhưng tình thân mà quên đi chính là rơi nước mắt, thành suối thành sông, mà sẽ hóa thành thứ mà ta muốn nhất nhưng chẳng còn cơ hội nữa rồi!!! 

Hãy trở về nhà ngay khi còn có thể bạn nhé!!!

Nói yêu họ, nhớ họ chẳng bằng tin rằng, nếu ngày mai về không thấy họ bạn sẽ khóc chứ!!!?? 






Chẳng tin vào mình, lại là động lực sống của cả gia đình, 

Mọi người đều lệ thuộc vào hành vi của mình mà buồn vui, thương ghét,... 

Đều khi mình thấy đó là gánh nặng, 

Đôi khi lại lấy nó làm niềm vui cùng gia đình, 

Đôi khi bật khóc vì hạnh phúc, đôi khi lại cười trong vô vọng,

Đôi khi thấy ai cũng là kẻ ác, 

Đôi khi không biết nên tha thứ cho hết thảy tất cả hay không!!!?, 

Một người vì mọi người, 

Mọi người vì một người, 

Chỉ cần mình sai, là cả gia đình sẽ thành nô lệ cho chúng, 

Nỗi sợ càng lớn lòng quyết tâm càng cao, 

Nhất định sẽ có gợi ý cho bài blog tiếp theo, 

Nhất định kẻ ác sẽ tự vạch trần, 

Tuy đôi lúc sợ hoang tưởng, nhưng đôi lúc sự hoang tưởng ấy lại giúp ta, 

Cả nhà ta cùng chung tay, cũng biết được điểm yếu của chúng rồi, 

Đó là chia rẽ gia đình ta không là một nữa!!! 

Ta sẽ nghe lời chúng vô điều kiện mất, 

Cha ơi, đôi khi con thấy thật khó, 

Đôi khi niềm tin trong con về cha là bất diệt, 

Ngày xưa con thích gọi cha là ba, nhưng giờ đây con muốn gọi Người là cha, thật thiêng liêng, 

Con đã chẳng thể làm gì theo ý nữa, 

Nhất định nếu con sai thì lập tức mọi người sẽ nhắc nhở con, 

Em con hôm nay phải ngủ đất, bởi không nghe lời mẹ, hóa ra vẫn ở trong nhà mình, thì vẫn an toàn hơn là lao ra khỏi nhà như con, 

Tuy vậy có lần một sẽ có lần hai, cha hãy bảo vệ em nghe ba!!! 

Một người chị chẳng thể giống như anh cùng em trai khám phá cuộc đời, người anh ấy vẫn luôn bên con, con chẳng thể tin được, 

Ngày hôm nay con mới biết, con bị bệnh là thật, tuy vậy đôi khi bệnh lại giúp con làm những điều con không dám làm, vẫn khi tỉnh ngộ, nó lại là kinh nghiệm giúp con nhiều lắm, 

Kẻ ngoài con không dám tin nhiều nữa, nhưng lòng tin của con sẽ được dẫn đường chỉ lối, xem xét rồi mới cho làm và tin tưởng, 

Giờ đây con mới biết người luôn trong lòng đã xuất chiêu, và đợi mình đón nhận nó trong hạnh phúc nhất, 

Sự tiếc nuối nhất thời đau lòng lắm, biết được người mình thương cũng thương mình đúng là hạnh phúc biết bao!!!? 

Cha ơi, lòng con nay đã nguội lạnh rồi, nguội lạnh với những kẻ không xứng đáng có niềm vui, 

Nguội lạnh với sự lười biếng, 

Nguội lạnh với sự bất cần, 

Nguội lạnh với địa ngục trần gian,

Nguội lạnh với phải đối nhân xử thế với kẻ ác!!!

Những kẻ ấy đã tự phản bội lấy chính mình, đáng đón nhận nhân quả xứng đáng dành cho chúng, 

Chúng đã cười trong sung sướng, và con bảo với chúng rằng sao lại đánh đổi một chút sung sướng ấy bằng cả đời đau khổ kia chứ?, Chúng vẫn chẳng hiểu mà vẫn hỏi tại sao, 

Chúng không hại được người này thì chúng chuyển sang người khác để tích đức, 

Còn ta nào cần ai tích đức cho, bởi cứ xinh đẹp và siêng năng, tâm sinh tướng chính là xem ta có tích đủ đức hay chưa rồi, 

Ta có thứ để kiểm chứng, còn chúng thì chỉ chọn xấu xí mặc giao, 

Giờ chúng hỏi sao chúng tốt mà vẫn bị trừng phạt, cũng bởi vì tham lam, mà chúng chỉ dám truyền xấu xí cho nhau, bởi nghĩ chẳng ai biết chúng đang làm gì, mà không ngỡ là đang trả xinh đẹp cho ta, 

Chúng không ngờ chính sự xấu xí của chúng đã đẩy xinh đẹp ra, 

Cùng dấu đẩy nhau mà!!! Và đẩy luôn những thứ ở giữa luôn!!! 

Ta nói internet sẽ phục vụ đời sống chứ không dung túng những kẻ tham lam, chúng sẽ tự khắc bôi tro trét trấu cho sự lừa dối!!! 

Và mãi mãi không chống đối ta nữa!!!và không muốn có bất cứ sự liên hệ quan tâm gì đến ta nữa, chúng đang nhức đầu đến chết đi sống lại, 

Chúng mang địa ngục đến cho ta, nay ta ngồi chờ chúng bị quả báo, mà không cần nhúng tay vào cho bẩn người làm gì!!? 

Chúng sẽ cười ta lúc này, vì chúng hoàn toàn chưa cảm nhận được nó, 

Nhưng auto bệnh sẽ sớm thôi, nhất là Cô Rô Na chỉ thương con nít, sẽ bảo vệ trẻ em đến cùng, và loại bỏ những kẻ đã sinh chúng ra mà loại bỏ để chúng phải lang thang cơ nhỡ, 

Vậy nên những kẻ tương lai đã được tiên đoán vô dụng, sẽ lập tức chịu hình phạt do chúng tự gây ra, 

Ta đã khóc, chúng không thương, 

Ta cảnh báo, chúng không sợ, 

Ta khuyên, 

Chúng không nghe, 

Ta bệnh, chúng không màng, 

Ta đẹp, chúng sợ, 

Ta xấu, chúng mừng, 

Ta lớn, chúng so, 

Ta nhỏ, chúng đại, 

Nay ta CƯỜI, chúng cũng cười, 

Ta bệnh, chúng cũng muốn bệnh, 

Ta hết đau đầu, ta cười ta nói, chúng đổ thừa, 

Lòng ta nặng trĩu được buông bỏ, chúng lao đầu cùng nhau xuống địa ngục hỏi thăm sao ta được như vậy!?, 

Vạch áo cho người xem lưng, chúng mãi mãi ở dưới ấy muôn Đời,

Nay chúng xấu xí không ai xem, 

Chúng đẹp không ai màng, 

Hùa theo, chúng bị chính chúng tự chửi, 

Chúng cười trên nỗi đau của người khác một mình, và rồi không bao giờ cười được nữa, 

Chúng vào ra bệnh viện, nay tiền lừa đảo tích góp để chữa bệnh bốn phương, muôn nơi mà chẳng hết, 

Tội ác phơi bày, kẻ trước người sau, chúng cứ xóa hết tội lỗi của mình, mới đến ta,

Chúng cứ mới cười dược phút chốc, là tội ác mới lại phơi bày, 

Lòng chúng nôn nao, rạo rực hoang tưởng ngày càng nhiều, 

Hoang tưởng ta thành sự thật, thì hoang tưởng của chúng mãi mãi không thành công trọn vẹn!!! 

Chúng cứ đánh đổi tất cả, nhưng chẳng còn gì để đánh đổi, 

Thân đã tàn, ma đã dại, chúng chỉ biết dùng cái thân hoang phế, lại càng hoang phế hơn, 

Tội bất hiếu là tội nặng nhất, về cha mẹ chẳng nhận ra, đuổi con mình đi mà không rơi một giọt nước mắt nào nữa, 

Cha mẹ mất không hay, không có tổ tiên thờ phụng, lang thang,

Không còn nhỏ để được cưu mang nữa, 

Lầu xanh không chứa, đứng đường mặc giao,

Đến chết cũng mở to mắt mà vẫn không hiểu Đời ra sao!!!? 

Kẻ nào đọc được bài này thấy sợ, ta thành công, 

Kẻ nào không biết sợ ta vẫn thành công, 

Trong việc chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, 

Thầy dạy không nghe, ma dạy lại nghe, 

Kẻ đó sợ thứ gì, để thứ đó dạy, 

Đe dọa, răn đe, đánh đập, cũng là chuyện sớm cho kẻ khó dạy dỗ, 

Thầy tà thầy bùa nhiều, là ma thì biết làm gì mà ma sợ tự thoát ra, 

Ma đâu chưa thấy, thấy toàn thân kẻ bệnh ê ẩm, 

Thôi những kẻ ấy thích thế chứ gia đình cũng chỉ biết nhắm mắt cho qua, rơi nước mắt nhưng chẳng biết sao để giúp con, 

Ăn học thì ít, mà mê tín dị đoan thì nhiều, 

Dân thường mà, con cái hư phải nhờ người dưng dạy dùm nào có oan cũng chịu thôi!!! 

Ta không dạy ai, chỉ đang tự dạy mình, 

Thành công của ta nhận, 

Thành công của kẻ khác, ngoài gia đình ta ra, ta không nhận dùm đâu!!! 

Cùng là mù chữ, 

Người ham học dùng mọi cách, 

Kẻ bắt chước, chính là chọn dễ mà học được rồi là không cần gì thêm nữa, mà lừa người học thức sao?, 

Kẻ khoa trương ta phải cẩn thận, 

Người từ từ khuyên bảo, dù có bị nói không cũng vui vẻ không sao, 

Người ấy chưa hiểu mình cũng bởi mới quen, 

Kẻ chơi lâu năm trở mặt, nhanh thì nhanh lắm, nhưng lợi dụng quen tay rồi, nay xa chẳng được lại quay về, 

Ta đây chỉ quan trọng gia đình, người dưng thử mấy lần biết ngay, 

Cơ hội sửa đã cho liền tay, may mắn ập đến sướng rơn cả người, nay đã phản bội ta rồi, chữ tín có một, mất rồi tự chịu đi!!! 

Nói ta ngu nhiều rồi, nay ta trả lại niềm vui của người cho ta!! 

Trả lại từng bước hiểu ta, 

Trả lại tình bạn gần xa của nhờ, 

Trả lại con cái sinh nhờ, 

Trả lại tiền vàng của bạc sinh ra từ miệng người tham lam cầu trời, 

Trả lại thân ái ngời ngời, bên ta thấy được chút hương thơm được nhờ, 

Ấy vậy chỉ vì của lời, mà xa lánh, kêu người lánh ta, 

Lợi ích nào ở đâu xa, tầm nhìn hạn hẹp, không nghĩ ta đây lan tỏa niềm vui được nhờ, 

Thôi kẻ tham nhận rồi, 

Chê bai sẽ bỏ, 

Sống ngày tốt hơn, 

Lời hứa ấy không phải hứa với ta, 

Mà đang tự hứa với chính lòng mình, 

Ta hứa ta làm tới đâu rồi!!? 

Thôi đừng hỏi nữa, ta có hứa với các ngươi đâu, hỏi hoài!!!? 

Hỏi xem ta làm thế nào, bắt chước được, lại nói hay thuở đầu, 

Làm được mới nói, nói trước nhục lắm, của ôi của thiu thì đổ sao đổ, đồ ngon mà đổ sau này mất ăn!!! 

Bởi hỏi tại không ăn được!!? 

Vì không học hỏi, tham khảo tìm hiểu trước mà hoang phí đời, 

Thấy người có gì cũng đòi, nhưng đó lại là phần thưởng cho sự siêng năng!!! 

Sao lại đòi hỏi rồi bảo không cần, 

Tự cho tự chịu, nói trời vậy à, 

Vậy đang có, trời lấy lại ngay, 

Lúc này than khóc đòi lại, xin lỗi cũng chẳng ai nghe đâu mà!!!

Vậy nên muốn học là có ngay Google, 

Chẳng cần học ai mà không bắt chước rồi hoang phí thời gian, 

Cuối kinh nghiệm người nào kinh nghiệm mình!!! 

Cứ ếch ngồi đáy giếng, thắc mắc mãi cũng không như lừa tìm đường mà lên, gọi người tới cứu, nhưng lại ý muốn giết mình, từng hòn đã một bước chân, kẻ một giết bất ngờ, thấy lừa đã nhảy khỏi giếng rồi!! 

Bởi ta nói các ngươi phí lời, phí thời, từng lời như con dao đang đâm người mà thôi, 

Chúng cười bảo đúng rồi, ta biết thì làm được gì chúng đâu, 

Ai ngờ quyết tâm càng sâu, 

Ta đẹp, chúng đau rã rời học theo,

Tưởng đẹp tự nhiên khó đâu, biết hết là đẹp luôn chứ gì!!? 

Hóa ra ta chỉ thay đổi hành vi, tướng mạo cứ thế mà theo cách ta học đời, 

Chúng thấy ta đẹp bởi đổi thuốc bao lần, thế là cứ nghĩ thuốc làm ta đẹp cơ, 

Thế là ngu ngơ làm liều, ai ngờ đẹp thật nhưng giữ được mấy hồi!!! 

Bởi chúng cũng nhức đầu mất ngủ lâu rồi, phấn trắng che mặt, tìm đường bán thân, 

Vậy nên thuốc vào đỡ thân, nhưng đường ăn uống lại không như người!!! 

Xả láng đã thói quen rồi, ta đây đường kinh nghiệm ăn uống cũng từ giống chúng mà ra!!! 

Giờ đây xấu xí phần ta, nay chuyển sang chúng vì thói miệng đời, 

Cái miệng hại cái thân mà, 

Còn đâu mà đúng sai ở đời, 

Kẻ lười biếng, ở lâu mới biết, 

Người siêng năng thấy mặt ưng liền, 

Người lớn cha mẹ nhìn nhiều, đủ người trên đời rồi, mới biết xấu tốt mà khuyên con mình, 

Người dưng nào đủ quan tâm, bạn bè cùng lứa hay khuyên được bản thân mà thôi!!! 

Cho nên ta chàng, lời ta là lời cha mẹ vợ, lời chàng như cha mẹ chồng ta, 

Bởi hai ta từ đó mà ra, tâm sự đủ kiểu cũng ra cha mẹ mình, 

Thôi thì chàng hiểu phần chàng, muốn chàng hiểu rõ ta mới xuất đầu lộ diện thân phận ta, 

Nay chàng đã biết rõ cả hai, 

Đủ mọi phương diện, như đủ vũ khí xông pha chiến trường Đời, 

Bây giờ ba năm rõ mười, kẻ nào muốn hại có mà dễ đâu, 

Bao năm đau khổ mặc giao, tìm người hiểu chuyện mà tin tưởng mình, 

Ta nói chàng cứ giữ mình, ta đây không giữ

"Con dại cái mang",

Tuy vậy đàn bà mà cứ lân la, kiểu gì cũng chết bùa nói mà tha thẩn mình, 

Ta đây điên khùng đủ dùng, 

Từ nay những kẻ thấy điên là tránh, dính vào mệt thêm, 

Còn nói đến bình tĩnh cận bên, có cha mẹ



(ảnh có st) 

Và có luôn cả chàng!!! 

Chiến trường nào không tàn khốc đau thương, 

Nay những người chết oan ấy, cùng nhau rửa oan muôn Đời sao đây!!? 

Từ nào kẻ không đáng sống, sẽ được một người oan bảo trì, 

Dám làm gì, người oan báo cáo, là đổi oan hồn ngay!!! 

Cứ thế thiên thân hay ác quỷ đủ tay, mới ra hình người dám hay thân mình, 

Đánh bài cũng vậy, kẻ tham lam bước vào ăn tiền của ĐỜI, nào bước ra cầm đầy tiền đây, 

Vào chơi cho vui, huề vốn ra về ai cũng mừng cũng vui, 

Bởi Tết không chơi đánh bài không vui, nhưng đừng sao mà mất vui mới về!!! 

CHÚC MỪNG NĂM MỚI 2022



*** một chút gì đó!!! 


Đường ăn uống như đọc kinh, 

Muốn nhanh chẳng được, phải tâm KIÊN TRÌ, (quá trình giảm cân) 

Đọc được mới có một ngày, lại sinh lười biếng, chẳng hay điều gì!!?

Học hiểu hay hơn học vẹt, 

Kinh thì nhớ ít, hiểu đời mới hay!!! (kinh nghiệm) 

Mê tín dị đoan rất hay, 

Kinh thuộc làu hết, 

Thấy đời đẹp sao!!!!(thành quả) 


EARY LY. 

No comments:

Post a Comment