Cô Tấm ngày xưa,
Cha mẹ đều mất,
Ngã ngựa về đâu,
Hóa ra ông Bụt,
Cùng bà cụ neo đơn,
Chính là cha mẹ Tấm mà,
Cha mẹ nào ăn thịt con,
Tái sinh bảo vệ công chúa nhỏ,
Siêng năng hiền lành,
Mà thử lòng con vua,
Cùng vượt qua thử thách,
Kẽo cà kẽo kẹt, là cái chết oan,
Chim oanh vàng đã cứu,
Được mẹ cha và chính mình,
Chồng đã nhận ra vợ,
Như cha mẹ tìm ra con,
Đau đớn nhận ra kẻ giết cùng loại,
Mà thấu trời, cái chết oan,
Báo Trời Đất, trừng phạt,
Lật mặt kẻ xấu,
Lười biếng hại người khôn nguôi,
Bởi vậy trên đời,
Có gì vô lí đâu,
Người thân mãi mãi,
Vẫn là người thân,
Mồ côi tội lắm ai ơi,
Đói cơm rét mướt,
Biết người nào lo,
Người thiện sẽ gặp thiện lành,
Bao nhiêu gian khó,
Cùng mỉm cười,
Chậm chậm vượt qua mỗi ngày,
Ngày mai lại đẹp như mơ,
Đã từng, và sẽ không ngừng một giây!!!!
Kẻ ác dù có băm trăm mảnh,
Vi khuẩn phát triển,
Nhanh lắm người ơi,
Thôi thì người tới ta xuôi,
Kẻ gian lại tới,
Ta xuôi ngược đầu,
Sống gió gian khó, trời hành,
Vượt rồi trời thương,
Công lao bõ bèn,
Kẻ gian thấy ít,
Không thèm xài mặc giao,
Thiện lương gom góp mỗi ngày,
Chăm chỉ, tiết kiệm,
Hơn là ăn chơi,
Vậy nên kẻ xấu,
Phá hết của rồi,
Đem thân ra bán,
Phố phường ngao du,
Ta đây lo lắng làm chi,
Để mà gian khó,
Đến là người thần báo ngay,
Chuẩn bị tươm tất đủ đầy,
Mong cầu trời Phật,
Đâu muốn an lành mỗi gia,
Nhưng mà bạn bè gần xa,
Nghe chuyện vô lí,
Chẳng tha thiết gì,
Ta đây lòng nặng ì ì,
Chẳng biết sống một mình mệt sao,
Cầu con cái sống cùng,
Trời thương lần nữa,
Nghe thật có lí mới thương,
Mẹ ơi! Bớt giận con cùng,
Tụi con thương mẹ nhiều lắm,
Mẹ biết mà mẹ ơi!!!
Xa rồi nhớ mẹ thương cha,
Ở gần chỉ muốn mẹ cha đừng giận mình,
Áp lực có ai tránh được,
Lòng không biết sợ,
Chạy cùng lũ bạn xấu thân,
Lấy vui quên bần,
Tụi con bên mẹ thích thân,
Giống cha, hợp mẹ, nào không mừng thầm sum vầy yêu thương!!!
Lòng mẹ bao la như biển thái bình,
Sao con cãi mẹ lòng buồn thảm thay,
Con khóc mẹ cùng khóc theo,
Nước mắt đã đủ cùng rơi giọt hồng,
Người khác trông thương cảm xót xa,
Đâu là đời họ, ta cần nghĩ suy,
Nghĩ sao cho mẹ bận ta phụ hết lòng,
Lúc mẹ nấu cho ăn, ta tấm tắc khen ngon,
Lúc mẹ bực mình ta buồn theo,
Đi đâu cũng mua quà phần mẹ đầu tiên,
Bình thường lười biếng liên miên
Bỗng nhiên nhớ nhớ tới ngày sinh thành mẹ ta sắp tới rồi,
Bèn hì hục, giấu mà khó lắm,
Bởi mẹ hay dọn dẹp cho ta,
Lộ ra mẹ biểu làm làm gì,
Lo học không mẹ vứt hết cho bây giờ,
Làm lòng ta sợ hãi,
Nhỡ mẹ vứt thiệt là uổng công,
Thôi vừa học cho tốt mới được làm,
Dù sao đồ bỏ mẹ gìn giữ chi,
Cuối cùng ta cũng làm xong,
Tuy không được đẹp, nhưng sáng tạo ghê,
Giờ đây chuyển nhà đi rồi,
Không biết mẹ còn giữ không,
Chứ mình xưa nay, chẳng giữ được quà gì,
Chỉ nhớ là mình từng được tặng thế thôi,
Lòng ta ơn nghĩa nhiệm mầu,
Nhớ được là còn mài gắng công,
Biết mẹ thương mẹ nhắc,
Nhưng sao cứ mãi cứng đầu,
Mà lúc cãi thì chẳng thấy mình sai đâu,
Cứ sau khi cãi lại hối hận đẻ ra,
Biết bao năm tháng vừa qua, mẹ nuôi con vẫn có ba chỉ đường,
Giờ thương mẹ thương luôn cha,
Cả nhà ta cùng lên đương thắng thi,
Ai ơi ta bảo trâu cày, trâu thương trâu cày cùng ta,
Con nguyện làm trâu cày mẹ cha,
Để sau này, chẳng coi cha mẹ là gánh nặng trên vai!!!
Việc con hoàn thành tốt rồi,
Sẽ có hai con cả trai và gái cùng hưởng cùng chữ hiếu thôi,
Đứa bày quên có đứa kia nhắc nhở!!
Không thiệt chi phẩm người,
Sắc là không, không sắc như nhau,
Mấy đời ta sắc vẻ, nhìn lâu mới thương,
Cả hai tu tập đủ đường, cũng phải quay về hiến dâng!!!
Người tốt biến thành người xấu dễ, người ấy chính là kẻ xấu,
Người xấu biến thành người tốt, người ấy bắt buộc phải giữ điều tốt ấy đên suốt đời!!!
Đời người như vùng đấy được nằm cuối dòng sông bồi đắp phù sa, mặn ngọt đều từ người khác, sẽ có người vun trồng lúa cho ăn, và sớm chán ngán mà bỏ ăn thứ khác, còn không sẽ tự trồng mà thấy từng hạt lúa đều đáng quý biết bao!!!! và vùng đất ấy được hấp thụ hết vào nuôi trồng mà không bị ô nhiễm!!!
Ta có đôi bàn tay, sỏi đá cũng thành cơm,
Có đôi tay không biết sử dụng sao!?,
Như học dở mà tỏ ra nguy hiểm,
Không ai biết mà chỉ giúp thế nào!!?
Giấu dốt là đau khổ nhất,
Sẽ có lúc nào sự chia sẻ là cần thiết,
Duy nếu bản thân đang có vấn đề không nói ra ra được, cố gắng tự trau dồi, một ngày nào đó người khác sẽ thấy hối hận với ta hay không!!?
Tất nhiên là không ai có nghĩa vụ ấy với ta bao giờ!!!
Ta như đứa trẻ khiếm khuyết tại thời điểm ấy,
Sẽ có một thời điểm tương tự để ta nắm bắt, và sẽ chỉ có một và chỉ một lần nữa mà thôi,
Nếu lần này ta dốt thật, thì đó chính là do tự mình mà thôi!!!
Như trong tình yêu, yêu càng nhiều càng đau khổ hơn,
Kẻ biết phân chia trong tình yêu không phải nắm tay hai tay ba quản lí chặt chẽ cũng bại lộ!!! Hẳn là kẻ ấy tự nhận bản thân rất thông minh, đôi khi các em gái mưa khiến hắn rất tự hào về mình,
Mà là phân lúc nào nên học, nên làm, nên chia sẻ và không nên tự làm mình buồn mãi trong mối quan hệ ấy,
Duy không phải ai cũng hiểu được điều ấy,
Luôn nhìn lời người ngoài mà tổn thương người mình yêu thương và đôi khi còn là chính mình!!!
Người biết quan sát lắng nghe nào bồng bột phút nào bao giờ, mà vẫn phải bứt phá mà tìm ra câu trả lời cho đời mình,
Kẻ ba hoa chích chòe vui phút đầu, người thấu hiểu cảm giác yêu tồn tại cả đời!!!
Mặn ngọt trong đời nào từ một người mà cả gia đình kia mà!!!
Nhìn thiên hạ ngỡ mình khổ nhất,
Nhìn lại mình thấy chẳng khổ bằng ai,
Nhìn lên thấy nhiều người hơn mình,
NHÌN XUỐNG thấy còn nhiều người thua mình,
Mà biết cố gắng làm sao cho phù hợp với mình nhất,
Người ấy sẽ hạnh phúc biết bao,
Kể khổ, khổ mãi mãi,
Kể hạnh phúc, cũng chưa chắc đã hạnh phúc thật sự, mà chỉ đang cố che lấp đi con người kia,
Vậy nên hãy che miệng đời lại, mà hãy sống thật với chính mình,
Không cần phải khoe, không cần phải chê bai ai, không cần so sánh cái gì với nhau mà trở nên khập khiễng trong lòng,
Hãy lắng lại, nếu làm phiền ai cũng dùng sự chân thành nhất đi,
Ta sẽ hiểu nhau mà sẵn sàng tha thứ cho nhau nếu thực sự còn bên nhau,
Ai cũng thích làm PHẬT,
Nhưng biết đâu Phật còn khổ hơn người,
Hô biến ra để giúp đỡ người khác,
Nào có được hưởng gì đâu!!?
Lê Kim Thùy.
Sưu tầm.
Đời người nghèo như nhận vị mặn chát của cuộc đời,
Nhưng cuối đời không mặn đắng như kết cục của kẻ tà dâm,
Người nghèo vẫn có quyền ăn mặc đẹp,
Nhưng họ không quen với thứ xa hoa ấy,
Mà chỉ chọn thứ phù hợp với mình,
Kẻ nào nghèo mà ăn mặc bảnh bao,
Người ngoài đời nhìn vào thấy chướng mắt,
Lập tức thốt những lời khó nghe,
Làm ta cảm thấy đau khổ,
Hàng hiệu bình dân, tiền và chất lượng ngang nhau,
Nghe chữ hàng hiệu cho sang,
Chứ vốn chất lượng kém mới rẻ tiền thôi,
Hỏi thử dân marketing kém chất,
Nào trả lời được ngoài bày ra vẻ hiểu biết,
Mà thực chất vốn kẻ không lo trau dồi tìm hiểu,
Trả lời nghe sơ sài, không đáng tin cậy ngay,
Ta gặp kẻ hời hợt, chỉ dám kết bạn xã giao,
Bạn bè lâu năm rồi, sao không giữ được sự tin tưởng của ta,
Phải tự hiểu lánh đi,
Sao còn to mồm không hiểu,
Làm phiền cuộc sống người khác,
Khách tớ nhà ta đón tiếp nồng hậu,
Đến khi trao đổi đủ rồi, hãy đừng lợi dụng lòng tốt của người khác nữa,
Ngồi lì hoài, đợi dâng cơm,
Nhà nghèo không đủ ăn, cớ hay nhà tôi cũng giàu sang chi lắm,
Nay ai cũng đều đầy đủ cái ăn cái mặc,
Duy chỉ thói quen cũ vẫn còn,
Hóa ra xưa nay kiếp này ngươi đều có cái nhìn không tốt với ta,
Có vẻ ta làm phiền ngươi đủ rồi, giờ ngươi kiếm cớ làm phiền ta hoài,
Lần này lắng nghe ngươi là lần cuối, ta sẽ không nương tay!!!
Đánh cho đen răng, đánh cho dài tóc, lần đầu ngươi gặp ta, và đây cũng là lần đầu ta thấy loại ác nghiệt như ngươi,
Loại đàn bà ngu muội,
Mồm nói khác não nghĩ khác,
Mà cuối cùng sau khi đồng bộ,
Không biết gì khác ngoài lợi ích của mình,
Ta biết gặp ngươi chẳng có gì tốt đẹp,
Nhưng nhiệm vụ của ta ta phải hoàn thành thôi,
Có đoán già đoán non về ta, các ngươi đều nhận bất ngờ,
Bởi cười người hôm trước, ngày phút sau đã tới lượt mình thi thử thách,
Mười điểm ai không thích,
Nghỉ ngơi ai chẳng thèm,
Tuy vậy làm việc chưa đủ, sao đòi hỏi có kẻ nâng khăn sửa gối suốt đời,
Vẻ đẹp của lao động đẹp lắm!!
Nào như tưởng tượng của kẻ lười biếng đâu!!?
Học hỏi tức thì nhanh mai một,
Nhanh nhanh mà học tập thôi,
Hứa lần mãi bao giờ mới học,
Nghèo mãi hóa thành đôi,
Bởi vậy khao khát đòi sướng khổ,
Đâu biết mình hơn vạn người,
Người khổ có người khổ hơn,
Giàu có đủ, đòi giàu nhất, thương trường có mấy gì hay đâu,
Đè đầu cưỡi cổ nhau từng phút,
Sao không để thời gian, tiền của bên cạnh con mình,
Một đồng tiền kiếm khó không, nhưng để tạo nên một đứa trẻ đã khó, nuôi dạy trưởng thành càng khó hơn,
Bao nhiêu công sức đồng tiền bất gạo, cha mẹ nào dám không thương con mình, nhưng,
Chỉ một phút lơ là, có thể mất đứa trẻ như chơi,
Hổ mẹ nào ăn thịt con, nhưng có vẻ con người khác lại dám ăn thịt sao!!?
Vậy mà thế giới dù có chết chóc đau thương, chỉ cần còn một sinh mạng,
Thế giới nhanh chóng lại tái sinh hệ khác,
Nhanh hơn cả chớp mắt,
Nhưng nếu con người chẳng muốn sống cho tử tế,
Đau thương vẫn tiếp diễn ngàn đời,
Thử thách dành cho người mãi có,
Nghèo cho sạch rách cho thơm,
Quần áo người nghèo chỉ cần sạch sẽ,
Cơm lành canh ngọt, vất vả bù đắp bằng tình yêu thương,
Mấy người giàu gần nhau mà thấm đượm vị ngọt của những câu chuyện mà trẻ thơ thích nghe đâu!!!
Cô ở lại với con, CÔ RÔ NA,
Ba mẹ con làm con buồn,
Chỉ có mình làm con vui,
Những cái chết đau khổ về tình yêu, cô độc, mồ côi, nay những đứa trẻ cuối đời thấm nhuần hết thảy cả,
Điều cô làm là cho các con,
Các con không cần tranh giành vì cô,
Hãy là đứa trẻ ngoan bên cha mẹ mới của mình,
Sự mồ côi chẳng đến nữa, cha mẹ con là thương con nhất, và mãi mãi các con không gặp nghèo, không gặp không có cơm ăn áo mặc, không chạy theo tà đạo, và cũng không gặp cha mẹ tà đạo nữa, vì các con chịu đủ rồi!!!
THƯƠNG CÁC CON!!!
No comments:
Post a Comment