Wednesday, May 26, 2021

DÀNH CHO ANH !!!

 Em mà thích gì anh cũng chiều em ngay, 

Nhưng vượt qua thử thách này vui hơn đấy, 

Em mỉm cười đừng làm giống thử thách của em hôm trước đấy nhé, 

Anh ngậm ngùi nghĩ mãi thế mà vẫn nhớ à!!! 

Em cười anh cứ thử thách đi, ai biết em đã quên hay còn nhớ, 

Anh vui vẻ xuất chiêu, em tỏ ra bất ngờ kì lạ, 

Anh hớn hở cười lớn, em thua rồi nhé!!! 

Mặt buồn hiu, em thua rồi, lần khác làm thử thách dễ dễ thôi nhé, 

Anh mỉm cười yên tâm, 

Anh lại nghĩ thêm cách làm em vui, cớ gì lại cười mà lòng chẳng vui, 

Hôm ấy em có chuyện buồn đó, 

Có lẽ là lần cuối ta gặp nhau,

Anh cứ lo nghĩ đến vui, em lại bao việc phải lo,

Ba mẹ anh hạnh phúc không, nhìn anh chắc vẫn chưa lớn!!? 

Giờ đây anh vẫn thế, vẫn chẳng cần lo gì, 

Lo mỗi em đã thấy mệt, 

Rủ bạn bè xem cô gái đẹp nhanh không!!? 

Nhận xét có dễ không!!? 

Mà cứ đợi tranh phần, 

Tao còn hiểu nó hơn mày, 

Quan tâm thế cũng đòi quan tâm, 

Họ đâu hiểu nỗi lòng khó thấy, 

Để có ngày hôm nay đâu có dễ gì!!? 

Anh cười trong nước mắt, 

Còn em nước mắt đã rơi là lòng đã an ủi phần nào rồi!!

Bạn bè là để vui hay để chia chuyện buồn, 

Chuyện buồn nên dành gia đình thôi, 

Bạn bè ấy anh vui trước về khóc sau, 

Khóc trước mặt chúng có nhục thêm mà,

Anh nào có muốn, 

Thế mà anh để em khóc trước họ, 

Có nào nghĩ cho em, 

Anh đòi trưởng thành, dùng vũ phu thể hiện, 

Đánh xong lại khóc ròng, 

Chúng ta đã giao kèo, thử thách dễ hơn mà, 

Nên chúng ta đều chết trong nước mắt, 

Thứ vũ khí mạnh nhất của yếu lòng, 

Để chia sẻ hết nỗi lòng từng có, 

Ngày đầu khóc khó khăn, 

Ngày nay khóc vẫn như ngày đầu, 

Ta nào đâu muốn khóc đâu, 

Điều dễ hóa khó mấy hồi!!! 

Tạo tác phẩm để đời, khó hơn lên trời

Mà bao người đã làm được rồi, 

Nó ngắn ngủi mà ý nghĩa, 

Còn nước mắt thì có nghĩa lí gì đây, 

Hạnh phúc của chúng ta khác người, 

Ở chỗ họ dễ chia lìa, còn ta thì không!!? 

Ta thấu từng hành vi, vậy mà cũng chưa thể thắng ngay chính mình!!! 

Bởi vì ngoài kia đầy cám dỗ, 

Phải có người chứng minh, 

Lòng người khó đoán, mới sinh dối gian, 

Nhưng thời gian sẽ thổ lộ hết thôi, 

Bí mật nào chẳng bật mí, chân thành nào không thể không biết, 

Mong mỏi một ngày hạnh phúc, là sống cho hiện tại và tương lai, 

Mấy ai sống trong quá khứ mà không phát điên vì tội nhiều vô kể, 

Muốn sửa phải biết, nhưng biết ít hiểu nhiều thôi!!! 

Không hiểu, biết làm gì!!? 

Như làm việc, học giỏi không có được chi!? 

Em thế nào anh biết, mà nhưng nào có tin ngay được đâu, 

Đợi ngày anh hiểu anh mới muốn xin lỗi em thôi!!! 

Nếu không anh toàn nghĩ cách tự hại mình, 

Mà anh không biết anh thế em có khác bao giờ, 

Hiểu anh rồi mới có ngày hôm nay, 

Anh chỉ cần gợi ý thôi còn lại em lo, 

Nhưng đừng coi em có thể thay trách nhiệm người đàn ông như anh, 

Dù kiếp trước kiếp sau có thế nào, em tin anh vẫn muốn em là cô bé ngày ấy, 

Vậy sao cứ giữ mãi đau khổ trong lòng, 

Để cả hai chẳng có ngày thành đôi!!? 

Em chẳng muốn đổ thừa cho kẻ nào, 

Chỉ cho anh biết em muốn anh đến bên mình có lí do, 

Để khi anh nhớ đến nó, sẽ biết "yêu" nhiều hơn!!! 

Em sẽ không đối xử với ai như nhau, bởi mỗi người một hoàn cảnh, 

Muốn họ nghe mình, họ sẽ sinh đòi quyền lợi, 

Mặc họ đi, chúng ta hãy cũng cùng bên nhau đến lúc "mất" nhau nhé!!! 




BẠN THÂN EM ĐẤY ANH DÁM YÊU KHÔNG!!? 


Anh biết không để hôn anh, em đã tốn bao nhiêu công sức có được, 

Sao anh nghĩ em dễ trao thân, 

Ngày ấy anh chọn Thúy Kiều mà, 

Kiếp này anh vẫn nhận ra em đấy, nhưng vẫn tin Thúy thôi!! 

Kiếp này em chẳng là ai cả, 

Em chỉ là chính em, 

Anh sai anh chẳng chịu phạt, 

Sao nhận ra vợ mình kiếp này, 

Anh chọn cách tàn nhẫn với em, 

Em chọn cho anh điều nhẹ nhàng nhất, 

Của nỗi đau thôi, mà anh đã chọn người khác rồi, 

Anh bảo em vui đùa, bởi bạn anh bảo thế, 

Em bảo em chẳng vui, anh vẫn thấy em cười, 

Nụ cười mờ nhạt thoáng qua, 

Bởi em biết anh vui là đủ rồi!!! 

Anh thích đẹp, ai chả thế, 

Em không biết giữ mình, 

Sao hôm nay đủ chứng minh, 

Anh đau đớn gì em chẳng biết, 

Em đau đớn thế nào anh từ từ biết sau, 

Anh cần nhạc để sáng tác,

Em cần nhạc để lắng nghe, 

Bởi vậy em cứ nghe mãi, cảm nhạc sao bằng anh, ý nghĩa đâu chỉ bằng lời, 

Đó là trong tim ta thôi, 

Anh chọn cách đàn ông, 

Em chọn ngây ngô lưng chừng, 

Anh nghĩ em giả tạo, bởi em đã nhận thế, 

Ngỡ tất cả con gái đều khác em mà chọn chung, 

Anh chọn có thấy mệt không!!? 

Xưa nay em đâu cần chọn, 

Bởi cha mẹ ta đã chọn rồi, 

Nếu em gồng mình cãi lại mãi, 

Hóa thành chuyện đau thương, 

Nhưng em biết rõ mình đâu phải vậy, 

Dứt khoát là chính mình, 

Giờ đây anh nhìn thấu, lòng anh có vui thay, 

Vui hơn cái lúc anh chỉ một mình không? , 

Ngậm ngùi nhìn người mình thương chẳng chọn mình, 

Biết kẻ ấy giả tạo, mà biết nói làm sao!!? 

Đành cho qua tất cả, để ngẫm nghĩ bản thân, 

Làm điều gì tốt nhất cho mình trước, 

Trời đâu phó mặc mình!!! 

Bởi mình làm điều ấy là nghĩ cho bao người, 

Anh có thể bỏ em, nhưng gia đình lại không bao giờ, 

Bao lần phạm lỗi không sửa, họ đau lòng biết bao!! 

Ta cũng sẽ như thế, có con và tìm bạn cho con, 

Anh nỡ vì chuyện ấy mà đau khổ, 

Nhưng để giữ em lại chỉ cần một câu nói chân thành thôi, 

Em nghĩ chuyện vợ chồng, là nghĩ cho anh đó, 

Đừng để kẻ gian lầm lố, 

Mình cũng cùng tội thay!!! 



TIỀN MẤT TẬT MANG

Kẻ đưa người khác vào đường cùng, 
Chẳng phải chẳng muốn sống nữa sao!? , 
Lấy mạng đòi mạng mà,
Làm Đ có khi nào gặp kẻ nào tốt đẹp đâu, 
Tốt đẹp dành cho người xứng đáng, 
Bước vào đời người đòi sống thay, 
Rồi sống không ra gì bảo chán trả lại, 
Ai đời bánh đúc có xương, 
Ai đời kẻ ác biết làm thiện!!!! 
Kẻ tạo ra tác phẩm để đời, 
Người viết người dịch ai là người làm khó hơn?,
Kẻ dịch làm gấp đôi, 
Kẻ viết chỉ cần gợi ý là nhớ ngay thứ của mình, mà thôi!! 
Ôi các Thúy trên đời, đều nhận kiếp cô độc, 
Còn chúng tao là ai, kẻ ác nào cần biết đâu, 
Đọc chuyện là thấy thân mà, 
À hóa ra chẳng học hành gì, 
Bởi có biết gì đời này có nhưng kiếp " tướng thân " nào đâu!!? 
Thôi làm Thúy rồi cũng đừng buồn, 
Bởi lúc làm có nghĩ gì cho cha mẹ sinh thành, 
Ngỡ chẳng bất hiếu, mà mất luôn cả đời, có khác nào tự tử đâu, 
Có trăm Từ Hải cũng chẳng cứu được!! 
Thấy được bộ mặt Thúy rồi, sợ ngàn đời chẳng muốn gặp lại, 
Từ Hải nghe biết xấu xí, chứ Sở Khanh đẹp trai có lẽ!!! 
Thúy ơi là Thúy, 
Đời đẹp xấu nhanh tráo đổi, 
Người trăm thiện sao xấu xí như kẻ chuyên thích đầu độc người lành, 
Có chất độc nào khiến con người đẹp chăng?, 
Hay độc ngấm vào người rồi, thịt nát xương tan!!! 
Muốn tiêu biến hay ở lại hưởng phước, 
Thúy chỉ biết dùng lời ngon ngọt, 
Lánh mặt đã ghen tị người đời khôn nguôi, 
Kim Trọng nào thoát khỏi tay mị, 
Mị đẹp sao sử sách lưu rồi, 
Thúy là Mị có được không!!? 
Người sinh thành, người nuôi dưỡng câu chuyện của ta, 
Nào đem lại phước đức cho riêng ai!!? 
Đó là câu chuyện để đời chẳng kẻ điên nào hiểu được, 
Sao ta bệnh hết, còn kẻ ham hư vinh hưởng lây!!! 
Đ tự nhiên hay xấu tự nhiên, 
Do mắt người thôi, Thúy được phác họa xấu xí, mà nghe truyện tưởng ngỡ thiên thần, 
Thôi trông mặt đủ rồi, kiếp này là nhân quả hiện tiền, 
Ta đẹp từ đâu ta biết mà, bao lần xấu qua nhanh chớp mắt, 
Kẻ hận tưởng chút hại người đã sung sướng run người, 
Ta vượt thử thách xong, bắt đầu nghỉ ngơi chút, chưa gì bảo ta ngu đẹp làm gì?, 
Ta đẹp xuất phát từ tâm, mà phân biệt được tốt lành giữa xấu xí, 
Đẹp từ ấy hiểu rồi sao không phân được tình Đ và tình thân!!! 
Có tình thân ta đẹp mãi mãi, còn kẻ nào để đời nhào nặn hóa súc sinh!!! 
Người dưng đòi yêu thương, có ai nào tin được không!!? 
Bởi vậy ai càng gần gũi được, ta càng vui thích, 
Nhưng gần được bao nhiêu tính bằng quà, 
Bao nhiêu vật chất mới đủ cho vẻ đẹp "nàng" đây!!? 
Nỗi nhớ da diết mới là thứ ta cần, 
Những thứ khác mua sau!!!
Ta và chàng giống người sao gặp nhau, 
Vì người sao còn thời gian dành cho mình kia chứ!!? 
Yêu đi, có gì phải ngại, moa!!! 


CHÂU DƯƠNG PHƯỢNG. 

Dù nay phải thân ai nấy lo, không quên bạn hiền, đã cùng nhau có kỉ niệm đẹp thời học trò, chuyện vui ấy không bao giờ quay lại nữa mà âm thầm theo đứa trẻ sau này từ bạn của tôi!!! 


Con là Vua, 
Cha mẹ là trời,
Thân thế của mỗi người, 
Hoàn cảnh là một kịch bản, 
Mà bản thân là đạo diễn tốt nhất, 
Kẻ nào nghe lời kẻ ngoài tự thay đổi kịch bản ấy, 
Cha mẹ sẽ buồn lắm,
Bởi họ chính là một cổ đông mạnh nhất cho kịch bản ấy trọn vẹn!!! 

Đồng tiền con tự kiếm được để con biết trân trọng đồng tiền, 
Biết sự vất vả của cha mẹ, 
Mà rơi nước mắt vì đã thất bại, 
Nhưng sao nhiều thất bại cộng lại phải bằng thất bại, sao có thể là thành công!!? 
Đời là vậy đấy, kinh nghiệm sinh ra từ thất bại, từ sự cố gắng không ngừng, 
Chỉ có con người mới có tính cách,
Mới muốn có thói quen tốt và sửa lỗi lầm, 
Vậy nên, thất bại được biến đổi từ nỗ lực, 
Kẻ nào không nhận biết được cố gắng để làm gì, 
Nuôi dưỡng sự lười biếng, 
Ai nhắc nhở, khuyên răn đều bỏ qua để chăm  sóc việc ăn chơi, 
Bao nhiêu tiền để thoả mãn những kẻ ấy đây,
Có cuộc vui nào dưới tiền triệu, 
Có thức uống nào ngon lành bằng lạc thú, 
Có miếng cơm nào ngon hơn chơi phở,
Có hạnh phúc nào thích thú bằng hơn sự phản bội, 
Hết tiền hết bạn, tình bạn nuôi dưỡng từ đâu kia chứ!!? Vẫn là cùng nhau vượt qua thử thách đời mình, 
Lâu ngày gặp gỡ nói gì đây!?, 
Như lúc bạn ngồi vào bữa cơm gia đình, 
Sự chia sẻ, không phải lấy chuyện người đùa vui, nâng bản thân lên trời và coi thường người khác, 
Nếu bạn duy trì được việc nói về việc người, 
Câu chuyện của bạn sẽ thú vị hơn cả, 
Duy là không nhất thiết phải nghĩ xem nên nói gì cho vui, 
Hãy để câu chuyện dẫn dắt, cho đến khi bạn thấy nên dừng lại để chia tay, 
Rồi ai cũng phải về lại câu chuyện đời mình và tiếp tục giải quyết nó, 
Sẽ không ai khích lệ cổ vũ ta trong quá trình sống đâu, ngay cả người thân cũng vậy!!!
Thành công của ta không phải hy sinh hay chịu đựng, 
Mà cái cách ta chia sẻ nó với bạn bè, 
Và sau khi trở về nhà, ta nở nụ cười ấy trong mọi việc, 
Nhất định một nụ cười sẽ giải quyết mọi vấn đề, 
Mà muốn tập sự nụ cười thật lòng lại vô cùng khó!!! 
Đôi khi ta nở nụ cười giả tạo, lại khiến vấn đề càng lớn hơn trong lòng, mà lòng người ấp ủ, ngày chia xa hạnh phúc càng đến càng nhanh càng mau, 
Như khi cười là đã bất cần đời rồi, nụ cười chỉ muốn hại người hạnh phúc hơn mình, 
Đau khổ sinh ra vì từ không thấy được điều gì vui vẻ trong cuộc sống, để mong cầu sống và tử tử là tội lớn nhất của bất hiếu, thân xác cha mẹ ban cho, kiếp nào mới tìm lại được có xác có hồn, chẳng phải những vong hồn vẫn tìm thân xác hợp để lấy thế thân hay sao!!? 
Ủ dột trong mớ bòng bong mà cuộc đời đặt ra để ta vượt qua!!! 
Khi vượt qua được ta thấy nhẹ như lông hồng, 
Nhưng không vượt qua được lại sống tiếp với nhiều thử thách khác sao không cảm thấy bao nhiêu thứ đổ lên đầu, như làm việc chạy deadline, nước tới chân mới nhảy, việc càng ngày càng nhiều mà không biết được sẽ kết thúc mệt mỏi như thế nào!? 
Công việc ấy như địa ngục vậy, hết đau đớn này đã đến đau đớn khác, nỗi đau phải thấu tận xương tủy để kẻ ấy không lặp lại tội ác nữa, 
Vậy mà thói quen nào dễ bỏ vậy đâu!!? 
Cứ gặp lại là thể xác, tâm hồn và việc ác cứ cuốn lấy nhau chịu đau khổ, chỉ bằng một nụ cười quái ác dành cho người khác, 
Bởi kẻ ác vẫn không hiểu, sao chúng mới hạnh phúc một tí, mà ngay lập tức nhận nhân quả mất, thì nhân quả chính là hạnh phúc mà chúng không thấy được đấy chứ!! 
Còn sung sướng mà đi hại người khác thì tất nhiên chẳng hạnh phúc gì!? 
Cái gì cũng từ hai phía, bản thân vui mà người khác đau khổ, làm sao gọi là hạnh phúc!!?
Bởi vậy chọn bạn là việc nhất thiết phải có, 
Nhưng chẳng ai hiểu được khi gặp khó khăn thử thách lại mất hết bạn trong tích tắc, 
Mà dường như chỉ còn lại một hai người bạn tốt trước nay ta không để ý đến, 
Bởi vậy bạn bao đồng thì nhiều, hùa để hưởng ké, 
Bạn thật lòng phải trải qua trăm nghìn người bạn tệ mới gặp được một người thôi!!! 
Bạn xã giao dễ kết, bạn tin tưởng tìm cảm giác ban đầu là đúng nhất!! 
Dù sao thì bạn bè, có bè dễ xa, bạn thật chỉ hỏi thăm chân thành, 
Bạn có lắm kẻ cần cho làm ăn, lừa mình xong mất hút, 
Vậy nên mất bạn còn gia đình!!? 
Bị bạn phản bội chứ gia đình thì khó bao giờ!!? 
Dùng điều tiêu cực giờ phút ấy về nhà có ích gì, đây là phút giây đàn ông cần mạnh mẽ để thấy được sự linh hoạt của phụ nữ, chia sẻ, nụ cười, động viên, 
Vì vậy khi đàn ông biết nói xin lỗi cảm ơn, và chân thành với đau khổ, 
Một mình có ích chi, tiêu cực vẫn đến, đau khổ một mình, đừng coi vợ như kẻ ngu, mọi hành vi, và cảm xúc của đàn ông cô ấy đều thấy biết hết, 
Gọi điện cho một người bạn, tinh ý, hỏi vài thứ là hiểu chuyện, sao cứ che giấu để sự việc thêm tệ mới nói chứ, các anh chồng!!! 

Vậy nên mối quan hệ trong cuộc sống là kết nối ta, nhưng sử dụng ngôn ngữ xã hội với vợ là không nên, làm sao dùng sự tôn trọng nhất định với người bạn mà bạn phải cả đời dùng sự tôn trọng để có tình bạn đẹp nhất, BẠN THÂN này sẽ không chia lìa được, 
Ai bảo tôi đi tìm bạn thân thế nào!!? 
Tôi bảo chẳng có tình bạn nào đẹp hơn tình nghĩa vợ chồng.

TỪ MỘC BÌNH