Mị Châu cô công chúa ngu dại nhất trong các thời vua Hùng Vương, và cũng là đời vua Hùng cuối cùng, và cô ấy có thật là loại người bất hiếu ấy không!!? Cô ấy đã khóc và nói rằng đó không phải là điều bản thân làm để giặc đến đây đâu, và cha người thân nhất của cô ấy đã không tin cô ấy mà chỉ tin giặc mà thôi!!! Cô chết đi rơi nước mắt và quyết tâm lại một điều gì đó!!!
Tình nghĩa phu thê, sự hiếu thuận và sự chung thủy,
Không lạ khi chàng tên Trọng Thủy, cái tên nghe thấy đã thấy trọng tình trọng nghĩa,
Vậy mà chỉ vì cha Thủy là vua nước láng giềng vẫn có tư tưởng chiến tranh chiếm đoạt, mà cha phải giết con, chồng đã hại vợ, và đứa con trai hiếu thảo phải tự kết liễu cho tội lỗi của mình,
Cha đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đất nước là sau khi vua mất đi sẽ truyền ngôi cho con trai hay sao, ai là kẻ có lỗi nhất đã rõ,
Chỉ những người mất đi sẽ đến một nơi khác và họ sẽ tiếp tục là gia đình để trả hết nợ tình nghĩa trong quá khứ, họ tiếp tục là gia đình, và hóa giải hết chứ!!? Đúng thế kẻ ác có hối hận vẫn tìm lí do đổ thừa để tiếp tục ác, còn chúng ta đã chết một lần rồi mà, chúng ta gần như hiểu rõ hết sau khi hành động, chúng ta là "con người" nghĩa khí chính trực của những kẻ xứng đáng làm Vua!! Và không cái ác nào khiến chúng ta làm ác được nữa!!!
Chồng vợ cha, mẹ kế và mẹ ruột, nàng là kẻ quyết định tất cả!!!
Nay Trọng Thủy chính là anh trai của Mị Châu, thuở nhỏ nàng Châu ngây thơ năm xưa trở thành người bạn suốt đời của chàng, họ không thể tranh đấu gì nữa, bởi họ đã trở thành thân thích nhất, họ làm bạn bè, rồi làm anh em, rồi làm người yêu họ có thể làm bất cứ gì của nhau và họ sẽ lại là vợ chồng tình yêu họ đã thấu trời xanh mất rồi, vua Hùng chia đôi nửa làm cha nửa làm mẹ để hiểu thêm về con gái mình đã tủi hổ về sự hiếu thảo và tình nghĩa vợ chồng thế nào!!? Còn cha Trọng Thủy trở thành ả đàn bà đê tiện nhất thế giới, để trả giá cho lỗi lầm năm xưa, những kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc của người khác và sẽ sống trong Địa ngục suốt đời nếu không hối cải!!! Bởi một lúc gián tiếp giết ba mạng người!!! Giống những kẻ chơi ngải, mượn tay giết người vậy!!
Thử thách lần này chúng ta sẽ đối mặt thế nào!!? Kẻ ác có thay đổi và chúng ta sẽ thoát khỏi cái chết chứ!!! Sự hối hận muộn màng hay vấp ngã mà dám đứng dậy để bước tiếp để đạt đỉnh cao của chính mình!!!
Chả nhẽ Mị Châu ngây thơ đến mức biết là giặc mà vẫn tin, bởi nàng quá yêu chàng mà tin tưởng lần cuối cùng mà thôi!!! Nước cờ nào giờ phút này cái gì cũng sai cả, kiểu gì cũng phải chết thôi bước đường cùng rồi, nếu nàng không rải những lông vũ ấy, chàng cũng đã biết đường đi nước bước nơi này rõ như một rồi đấy thôi, chàng đã hạnh phúc với nàng biết bao, có phải chàng cũng vừa đuổi đánh mà vừa suy nghĩ những điều nàng đang nghĩ không!!!? Cha và chàng, cha và nàng, sợ chết hoặc chết vì nhau, trả hiếu xong ta sẽ.... và rơi nước mắt thật nhiều, bên hiếu bên tình, những sợ lông vũ ấy bay tứ tung sao cha lại nghĩ chính nàng là người hại cha kia chứ!!!cha hình như quẫn trí mà không muốn hiểu gì nữa, cái chết của nàng và chàng không đau đớn gì cả, cha nàng là người sẽ đau đớn nhất, nàng thương cha lắm vậy nên chúng ta sẽ tha thứ cho cha phải không chàng, vậy nên cuối cùng nàng chỉ muốn chàng biết tình cảm của mình và sẵn sàng dùng cái chết "nhẹ như lông hồng" để chứng minh sự trong sạch mà thôi!!! Vừa chạy nàng không biết làm gì ngoài dứt từng sợi lông vũ, mà yêu và không yêu, như sự băn khoăn trong lòng nàng mà thôi, còn chàng những viên ngọc từ nước mắt chàng rơi xuống chính là nàng, nàng tên Châu mà, nàng đã tha thứ cho chàng bởi chàng cũng chọn cái chết để đến với sự cô đơn của nàng!!!
Bởi Thiên Đàng và Địa Ngục sao gặp nhau đây, cha ơi đừng bỏ con!!! Con không muốn là trẻ mồ côi đâu!!!
Cái chết oan ngàn đời không có sự cứu rỗi!!! Nàng nói cha nàng không tin, cha giết nàng rồi có tha thứ cho nàng hay không!!? Nhận lỗi chẳng phải nhục nhã mà lỗi không phải của mình mà chịu oan thì sao "Người" tin con được, dưới ấy cha phải sống thật tốt để có thể trở về với con nhé, con chờ và nhớ mong Cha lắm!!!
Bởi người xưa hay lắm mỗi câu chuyện đều vừa mở vừa đóng, để người trải qua rồi ngẫm lại mới cảm thấy những câu chuyện ấy không tự nhiên mà lưu truyền từ đời này sang đời khác như thế, đúng vậy,
Cha tôi hiểu lầm tôi và mẹ tôi, ông cố tình quên bản thân đã thân tàn ma dại và đã hại con mình vì kẻ đó hay sao!!?
Giờ phút này tôi tin rằng ở nơi ấy ông ấy sẽ biết bản thân nên làm gì, kẻ đó có gì đẹp đẽ đâu mà ông ấy mê muội như thế, tôi sẽ từng bước giải thoát cho ông để sự quay lại lần này là mãi mãi!!! Sự tức giận ấy dành cho ả, làm đàn ông hay đàn bà đều đòi danh lợi, chiến thắng và giết con!!!
Con ả, ả con không tha hóa mà thương con người khác kia chứ!!!?
No comments:
Post a Comment